thơ Nguyễn Tầm Thường, sj
Con quỳ lại một mình trong đền thánh
Ngõ nhà ai tiếng cười về rộn rã
Ðèn cô đơn lung linh bên thập giá
Con chán nản nghe hoang vu thầm lặng
Buồn làm sao khi chiều về tắt nắng
Ngõ giáo đường sẽ khép lại từ tâm
Rồi chiều xuống, chiều xuống rất âm thầm
Ánh đèn đỏ le lói mầu cô độc
Thương làm sao Chúa ơi một cuộc sống
Chọn người yêu là biển cả mặt trời
Biển mênh mông nhưng chẳng biết tiếng người
Trời cũng vậy không biết cười dấu diếm
Xin ví dụ như bây giờ Chúa thấy
Chỉ ánh đèn và thập giá tường vôi
Ðêm vẫn đêm và hồn vẫn xa xôi
Rồi ngày mai một buổi chiều lại tới
Tình khổ giá ôi tình yêu vời vợi
Con si mê con đắm đuối vô cùng
Nhưng tim đời lắm lúc con lao lung
Con e sợ những tháng ngày cô vắng
Tình yêu đẹp là tình yêu thầm lặng
Bắt tay người chẳng giữ lại con tim
Cho nụ cười không giữ lại môi nhìn
Tình yêu đẹp là tình yêu thầm lặng
Nhưng tình đẹp thường mang nhiều cay đắng
“Cho thì nhiều nhận lại chẳng bao nhiêu”
Máu đỏ loang tim ngả khung trời chiều
Tình thập giá ôi tình yêu đẹp quá
Con biết lắm những chuyện tình cao cả
Thường âm thầm để mặc nhận thương đau
Lấy cô đơn là nẻo ý nhiệm mầu
Xem đau khổ như hành trang suy tưởng
Chúa ơi Chúa, hồn con đây lạy Chúa
Xin tim này mãi ấp ủ yêu đương
Xin tim này yêu bóng nhỏ giáo đường
Cười tin mến trong cô đơn hiu quạnh
Trong đền thánh chiều nay đã im vắng
Nỗi niềm riêng con thưa Chúa chuyện lòng
Chuyện thì đẹp như mầu suối hoa trong
Nhưng cũng buồn như mùa thu trăng khóc
NGUYEÃN TAÀM THÖÔØNG
14.4.08
CHUYỆN LÒNG
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 komentarze:
Đăng nhận xét