NGƯỜI bỏ đi rồi, tôi ngồi đây tưởng nhớ,
Nghe cô đơn nhỏ giọt ở trong hồn.
Như trích tiên vọng về thiên đường lỡ,
Như mây chiều ủ đột tiễn hoàng hôn.
Tôi, kẻ tội đồ trên đường trần cô lữ,
Được gặp NGƯỜI từ thuở rất xa khơi.
NGƯỜI chọn tôi trong thinh lặng đời đời,
Để vinh hạnh được dự hàng Vương Đế. (*)
Rồi ngày qua, những ngày trên dương thế,
Tôi lớn lên cùng với những đam mê.
Những thành công, những thất bại ê chề,
Cho quên lãng ngủ vùi trong tim nhỏ.
Tôi vẫn giấu nơi đáy hồn bỏ ngỏ,
Niềm Tin-Yêu ươm kín thuở còn thơ.
Tiếng kinh chiều của mẹ lẫn trong mơ.
Nghe biền biệt trôi xuôi vào hư ảo.
Trái tim nhỏ dập vùi trong giông bão,
Mảnh hồn hoang trôi giạt nẻo mê cung.
Nửa khuya hè, nghe tuyết lạnh mùa đông,
Bơ vơ quá! -Hôm nao NGƯỜI trở lại?
(*) 1 Phêrô II - 9
26.4.08
Bơ Vơ
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 komentarze:
Đăng nhận xét